thế giới như là bản nháp: Đỗ Thanh Lãng & Nguyễn Đức Đạt
Galerie Quynh hân hạnh giới thiệu thế giới như là bản nháp – một triển lãm trưng bày tác phẩm mới của Đỗ Thanh Lãng và Nguyễn Đức Đạt, hai thành viên cốt cán của nhóm nghệ sĩ Sao La.
Trong hai tuần vào mùa xuân năm 2017, Sao La tiếp quản địa điểm cũ của Galerie Quynh tại Đồng Khởi để tổ chức NGUCHONOBAY – một triển lãm với chuỗi hoạt động, ngẫu hứng và những tai nạn nghệ thuật. Phòng triển lãm hoàn toàn biến thành một không gian sống, nơi cộng đồng sáng tạo tụ họp để giao lưu, cười đùa, tranh luận, thử nghiệm, ngủ, nhảy múa, gội đầu, chiêm ngưỡng nghệ thuật và sinh hoạt như ngày thường; Cù Rú (quán bar vận hành bởi nghệ sĩ) pha chế những món cocktail đậm vị địa phương, Onion Cellar tổ chức trình chiếu bài thơ thị giác dài 5 tiếng As I Was Moving ahead occasionally I Saw Brief Glimpses of Beauty (tạm dịch: Đôi Lúc Tôi Thoáng Thấy Cái Đẹp Khi Đang Dạo Bước) của Jonas Mekas và dàn xếp buổi biểu diễn âm nhạc miễn phí, quy tụ nhạc sĩ từ nhiều dòng nhạc khác nhau. Những tình bạn mới chớm nở, vài mối quan hệ phai nhạt dần; nghệ thuật được khai sinh, và cũng có những tác phẩm dần lụi tàn.
Tôi nhớ những cái ôm trên cầu thang.
Tôi nhớ tấm mùng chống muỗi phất phơ trong sân gallery.
Tôi nhớ một tác phẩm trong Nguchonobay có hình dạng (nhưng không phải bề mặt) của một tấm da chuột lớn trải trên sàn, như một chiếc thảm, đặt trước một vô tuyến loại cổ.
Tôi nhớ mình chơi nhạc cùng Rắn Cạp Đuôi ở buổi khai mạc của Nguchonobay, nơi nhiều điều xảy ra, bao gồm việc gặp Zach lần đầu tiên.
Tôi nhớ tác phẩm của Sunny cho Nguchonobay, dù cho làm bằng chất liệu gì, bắt đầu có mùi vào ngày hôm sau buổi khai mạc.
Tôi nhớ mình lên cơn sốt cao và nằm dài trên sàn gallery, khắp xung quanh là tưng bừng tiệc tùng đang diễn ra.
Tôi nhớ những con mèo hoang, trong đó có một con thường vào sân gallery đi vệ sinh.
Tôi nhớ mình chợp mắt trong sân gallery sau giờ đóng cửa và rồi trời bắt đầu mưa.
(sắp xếp lại)
trích từ Tính năng của các thiết bị hồi tưởng, viết bởi Trần Duy Hưng,
Hà Nội, tháng 10 năm 2024
Trong thế giới như là bản nháp, tinh thần ứng biến, chắp vá của NGUCHONOBAY luôn hiện hữu: những tia laser màu xanh neon cắt ngang dọc trên tường; băng chuyền tự chế chạy nghe lạch cạch, nhưng vẫn vận chuyển tác phẩm một cách hiệu quả; tác phẩm treo lơ lửng bằng dây thừng ròng rọc trong phòng nghỉ không cửa sổ, với đệm ngồi và một cây chuối giả; những tấm rèm vải sợi bông, nhựa nilon và PVC được đặt rải rác tùy vào nhu cầu. Trọng tâm không nằm ở vẻ hào nhoáng, mà ở cách tạo nên giá trị từ những gì sẵn có. Điều này phản ánh tinh thần tháo vát trong văn hoá nơi đây – việc chế tạo có thể được coi như một hành động sinh tồn.
Các tranh của Lãng dẫn chúng ta đến những chốn mơ hồ, nơi các nhân vật vô danh sinh hoạt một cách bất thường; đôi khi là những hành vi bạo lực và gây rối. Khung cảnh tưởng chừng vui tươi ấy hiện lên trên nền màu sắc rực rỡ và bề mặt bóng loáng. Đỗ Thanh Lãng thường tìm nguồn hình ảnh từ internet và các kênh truyền thông, rồi chuyển thể chúng thành những (phi) bối cảnh tưởng tượng. Những hoạt cảnh này không kỳ quái như vẻ bề ngoài, nhưng lại ẩn chứa sự căng thẳng thấm xuyên qua các lớp sơn và nhựa resin.
Nếu tranh của Lãng truyền tải một cảm giác lạnh lùng tách biệt, thì tác phẩm của Nguyễn Đức Đạt lại đầy cảm xúc và theo bản năng. Cuộc sống (ngoại tuyến) hàng ngày, những khoảnh khắc của cái đẹp và cái lạ thường trên thế giới, và những xung đột xã hội-chính trị toàn cầu được tái hiện một cách chân thật, đan xen giữa bi hài kịch và chuyện kể sâu sắc.